Chứng kiến lượt xe cấp cứu qua lại ngày đêm, tôi không thể không bất an, lo lắng. Đỉnh điểm của sự căng thẳng là khi gia đình cạnh nhà tôi có 4 người dương tính. Tôi ngỡ ngàng nhận ra dịch Covid-19 đã thật sự ở cạnh bên.

Rồi tôi có kết quả dương tính. Phải mất một lúc lâu, tôi mới tin vào kết quả này, dù trước đó khoảng 4 ngày, đã xuất hiện triệu chứng nóng, sốt, thỉnh thoảng ớn lạnh. 

Sau những lo lắng, sợ hãi, trấn tĩnh lại, tôi quyết định phải đối mặt với thực tại. Tôi báo y tế phường, lặng lẽ soạn balô chứa một số quần áo, vật dụng cần thiết và thuốc men… để đi cách ly, không quên an ủi người thân trong nhà (đều âm tính) để họ yên tâm.

Tại bệnh viện dã chiến thu dung, tôi không quá vật vã vì là F0 không triệu chứng, đã tiêm phòng đủ 2 mũi. 

Hai tuần trôi qua trong bình an, tôi viết blog, chat với bạn bè qua mạng xã hội và gọi “video call” cho ba mẹ và gia đình đều đặn mỗi ngày. Tôi phụ giúp việc quét dọn trong phòng bệnh, an ủi, động viên những người bệnh mới…

Ngày quay về khu phố, thấy rào chắn và dây phong tỏa đã được gỡ bỏ, những người trong xóm điều trị khỏi bệnh cũng đã quay về, lòng tôi nhẹ nhõm. Chưa bao giờ tôi thấy trân quý sinh mạng của mình và hạnh phúc khi nghe những người xung quanh mình đều bình an như thế.

Trong khoảng thời gian về nhà sau khi điều trị Covid-19, tôi không ra khỏi nhà. Sau thời hạn cách ly, thỉnh thoảng tôi ra ngoài bỏ rác, văng vẳng nghe những câu phàn nàn: “F0 sao lại ra ngoài?” hoặc những cái nhìn đề phòng, thiếu thiện cảm… 

Dù đã chuẩn bị trước tâm lý nhưng phải thừa nhận tôi rất đau lòng. Nhưng rồi nghĩ đến hành trình khó khăn đã trải qua, những việc có trách nhiệm đã từng làm để giữ gìn cho cộng đồng, đặc biệt là câu nói của một bác sĩ trong khu điều trị: “Mỗi người bệnh khi chiến thắng dịch bệnh này đều là một chiến binh. Hãy lan tỏa nguồn năng lượng mạnh mẽ ấy đến với những người cần chúng ta”… đã giúp tôi mạnh mẽ hơn. 

Tôi ghé qua chăm sóc cho người chú đang điều trị tại nhà vì sợ đi cách ly. Tôi sẵn sàng chia sẻ với mọi người dù quen biết hay xa lạ, khi chẳng may họ trở thành F0… 

Tôi hiểu trở thành một F0 không mặc cảm đồng nghĩa với việc nên và phải quan tâm nhiều đến những điều mình cống hiến hơn là những nỗi lo và sự xấu hổ không cần thiết. 

Bởi “Thế giới có thể buồn bã nhưng hãy nhớ rằng hàng triệu việc tử tế không tên đã diễn ra ngày hôm nay. Hàng triệu hành động yêu thương, sự tử tế của con người vẫn tiếp tục mỗi ngày.” (“Ghi chép về một hành tinh âu lo” của Matt Haig). 

Dù hôm nay có là một ngày tồi tệ, dù phải đối diện với nguy cơ từ dịch Covid-19, thậm chí trở thành F0 thì mỗi người vẫn có thể trao đi rất nhiều sự tử tế và những hành động bao dung với cuộc đời.